Thứ Hai, 5 tháng 8, 2013

Cát Phượng: “Tôi mơ một sàn diễn riêng”

Mười năm sau, nghệ danh Cát Phượng ở sân khấu kịch Phú Nhuận liên tục xuất hiện trong các giải Mai vàng, Gala cười... Và trở nên khuân mặt nghệ sĩ được yêu thích trong nhiều cuộc bình chọn thường niên. Cát Phượng “bỗng dưng biệt tích” sau sự cố hôn nhân của mình cho đến ngày cặP đôi hoàn hảo (CĐHH) năm 2013 khởi tranh vòng trước nhất. Cùng với Phan Đinh Tùng, Cát Phượng là cây chọc cười chủ đạo cho cặp đôi của mình trong thời gian qua. Nhưng ánh mắt cô vẫn không che hết những cảm giác buồn của riêng mình.

HẠP HAY XUNG ĐỀU DO MÌNH MÀ RA

* Mọi người thường nói ánh mắt của cô diễn viên hài Cát Phượng luôn ẩn chứa một điều rất buồn. Suy luận dễ nhất để giải thích điều này là do vết thương lòng chưa tan sau sự tan vỡ đầy hụt hẫng, hay buồn vì hối đã quyết định sai lầm?

- Vượt qua nỗi đau không phải một sớm chiều. Nhưng càng được thử thách tôi càng thích. Giờ nhìn lại thấy mình cũng giỏi. Tôi có niềm vui là san sẻ cho cả thế giới cùng vui, khi có nỗi buồn, tôi gom lại ở nhà buồn một mình và khóc một mình. Tôi muốn lên sân khấu để bỏ nỗi buồn ra ngoài. Nhiều khi buồn quá mình muốn diễn bi để vỡ òa khi được khóc. Nhưng khóc hoài cũng nặng đầu, lại đi diễn hài cho khán giả cười vui và mình được vui lây. Có lẽ nghệ sĩ buồn hơn người thường, vui hơn người thường. Tôi lại là người nhạy cảm nên khó che giấu nỗi buồn của mình.

Cho tới giờ này, sau bảy năm chia tay, nhìn lại quyết định ly hôn của mình, tôi vẫn không thấy sai lầm. Thực ra, tôi buồn vì con tôi xa cha quá sớm chứ không buồn vì tôi mất chồng.

* Bảy năm qua, chị đã “vượt lên chính mình” như thế nào?

- Ông Hòa (nghệ sĩ Thái Hòa, chồng cũ của Cát Phượng) tuổi Dần, tôi tuổi Tuất. Người ta nói Dần - Ngọ - Tuất tam hạp. Nhưng có hạp đâu. Mới đây, tôi quen người tuổi Thìn. Người ta lại nói Thìn - Tuất - Sửu - Mùi tứ hành xung, nhưng tôi thấy có xung gì đâu. Giờ tôi nghiệm ra một điều, hạp hay xung đều là do mình mà ra. Sau khi chia tay, tôi thường ngồi trước gương để nói với tôi: Phượng, cho mày buồn đúng một năm thôi nhen. Tôi cứ nói như vậy với mình và lại thấy có động lực để vượt qua nỗi buồn. Mặt khác, sự quan tâm của mọi người cũng giúp tôi vượt qua nỗi buồn. Trên facebook, nhiều bạn trẻ đã xem tôi như chị Hạnh Dung của báo nữ giới, tâm can nhiều chuyện buồn rồi hỏi tôi bí quyết vượt qua. Mỗi lần trả lời cho các bạn, tôi thấy mình cần phải làm gương cho họ.

Tôi buồn vì con tôi xa cha quá sớm chứ không buồn vì tôi mất chồng

* Thái Hòa đã có gia đình riêng, mà chị thì... Vẫn “như cô gái hãy còn xuân...” Tục hôn là điều dễ hiểu và cũng dễ được chấp thuận, nhưng suốt thời gian qua ít thấy chị đi chung với ai đó với ngầm ý hứa. Lửa lòng đã tắt hay chị ngại sự bắt đầu?

- Tôi không tầm, cũng không cố “tia” một anh nào để kiếm cho mình một bờ vai. Quờ phụ thuộc vào cơ duyên. Có lần, nhìn cách con trai chùi nước mắt mà thấy đau lòng. Tôi hỏi: Thầy phạt à? Không! Bạn đánh à? Cũng không! Vậy sao con khóc? Nó òa lên khóc lớn... Và nói trong nước mắt: Con không có ba. Nước mắt tôi cứ thế chảy ra. Tôi ôm con vào lòng và nói: Vậy mẹ kêu ba Hòa về cho con nhen? Nó lại bảo: Không, con muốn có ba nhưng không phải ba Hòa. Tôi lại khóc lần nữa... Rồi có lần nó nói, bữa nay, ba Hòa cưới vợ, mẹ biết không? - Biết. Mẹ đừng lấy chồng nhen, con sợ... Tôi cũng đã có bạn trai. Con tôi quý anh ấy. Bao lăm năm lận đận, có đó, được đó cũng như mất đó, tôi lại ngại sự bắt đầu...

TÔI MUỐN THOÁT VỎ TỰ KỶ CỦA MÌNH

* Cho đến khi vòng đầu của CĐHH 2013 chính thức phát sóng, bạn bè người thân mới biết có Cát Phượng. Chị không tự tin khi tham gia chương trình hay chị muốn làm quả bom bất ngờ dành cho khán giả?

- Tôi là người không thích sự phẳng lặng. Sau ly hôn, tôi đi diễn ở tỉnh, ở nước ngoài như đi chợ. Khán giả vẫn thấy tôi trên sàn diễn, trên màn ảnh, nhưng cái người ta cần là sản phẩm, là những DVD, MV, liveshow riêng của Cát Phượng. Tôi đi nhiều vừa để kiếm tiền mà vừa để xả cái đầu. Thời gian gần ba năm vừa rồi, tôi co lại để tìm cách thoát ra. Bởi thế, khi được mời tham dự CĐHH, tôi xem đây là cơ hội để đánh giá lại mình trước khi làm những dự án khác. Thật ra, khi nhận lời dự chương trình là tôi đặt mình vào cửa sinh tử: năm ăn năm thua. Nếu bị loại ngay từ vòng đầu là tăm tiếng đi luôn, tôi mất trắng. May mắn, khán giả còn thích, đó là cú hích ý thức rất lớn để tôi thoát khỏi cái vỏ “tự kỷ” của mình bấy lâu: Ừ, mày còn làm được đó Phượng! Bao nhiêu năm nay tôi chán. Tôi muốn làm gì đó mà không ai đốc thúc rồi lại bỏ, nhiều kịch bản chỉnh sửa tơi bời rồi lại thôi. Tôi không muốn gọi là “bom” nhưng CĐHH giống cú sốc điện trợ tim để tôi tỉnh lại. Dù vào được tới vòng chung kết, tôi đã mất ba ký, bỏ hết cả thảy các “xô chậu” vì cứ rơi đúng vào thứ Bảy, Chủ nhật. Bạn bè lo âu: Ê, bà Cát, đi CĐHH suốt lấy tiền đâu xài và rồi bạn bè móc tiền cho mượn để sống qua ngày. Bù lại, tôi lại thấy vui vì thấy rõ tình cảm khán giả dành cho mình. Đó là lửa để tôi dạn dĩ thực hiện những mong ước của mình.

“Tôi mơ có riêng cho mình một sàn diễn để được tung hoành”

* Các chương trình truyền hình thực tại thường đặt tính tương tác với khán giả là một trong những đích hàng đầu. Tuy nhiên, việc bình chọn kết quả lấy từ lượng tin nhắn qua tổng đài điện thoại. Điều này thường dẫn đến nhiều tấm tức cho người xem lẫn người chơi. Chị đánh giá điều này như thế nào?

- Độ chân thực của CĐHH như thế nào, tôi không đủ tư cách đánh giá. Nhưng tôi tin sự công tâm của khán giả. Đương nhiên, vấn đề nào cũng có tính hai mặt của nó. Thú thực tôi rất mơ hồ về số lượng tin nhắn mà ban tổ chức công bố. Có ai xác nhận được điều này không... Thôi không bàn nữa, mích lòng lắm. Điều tôi cần và muốn có được là cảm giác phấn khích của khán giả mỗi khi có sự can hệ đến mình.

NẾU KHÔNG GIỮ CẢI LƯƠNG, CON CHÁU LẤY GÌ MÀ COI?

* Chị đã có “cú sốc điện trợ tim”, lại có thêm lửa từ khán giả, những ước mơ được ấp ôm từ lâu vững chắc sẽ có cơ hội thực hành. Chị dự định sẽ thực hiện những gì?

- Trong ba năm 2000, 2001, 2002 tôi liên tiếp nhận được giải Mai Vàng. Các năm 2004, 2005 đạt các giải trong Gala cười, rồi lại được giải khán giả yêu thích. Năm 2009 lại nhận được giải Mai Vàng trong vở Cánh đồng bất tận, từ đó đến nay tôi muốn có khoảng lặng để nhìn lại mình trước khi bung ra. Từ lâu, tôi mong ước có riêng cho mình một sàn diễn để mà tung hoành dựng các vở như ý muốn. Nhiều kịch bản cũng đã được nghiên cứu, chỉnh sửa nhưng vẫn chưa có nhịp để dựng. Khi có riêng cho mình một sân khấu, tôi muốn dành các ngày thứ Hai, Ba, Tư diễn miễn phí phục vụ cho sinh viên. Thứ Năm, Sáu, Bảy diễn kịch có bán vé. Riêng Chủ nhật có một vở cải lương quy tụ nghệ sĩ nhiều thế hệ để phục vụ cho ý trung nhân mến bộ môn nghệ thuật này. Vấn đề khó khăn lớn nhất để biến ước mong này thành hiện thực chính là địa điểm để đặt sàn diễn. Dựng ở sàn diễn khác rất lệ thuộc vào lịch diễn của họ... Sau vụ tai nạn ô tô năm ngoái, năm nay tôi thấy mình chưa hết xui nên dự tính trước mắt sẽ đầu quân lại một sàn diễn nào đó. Còn sang năm sẽ thực hành một đĩa DVD hài, một MV ca nhạc và một liveshow.

* Có bào chữa quá không, khi chị đưa vào kế hoạch của mình có một ngày trong tuần dành cho cải lương?

- Nói đáng ra tôi xuất thân từ cái nôi cải lương ở Bạc Liêu. Ông nội nuôi của tôi là cha đẻ của bản Dạ cổ hoài lang. Hồi nhỏ, thay vì chơi đồ hàng, tôi hay rủ bạn bè chơi trò diễn các tuồng cải lương được nghe từ chiếc radio của cha. Lớn lên tôi thi vào khoa cải lương của trường nghệ thuật sàn diễn. Cũng may (cười) là rớt. Năm sau thi lại, đúng lúc thấy chị Đàm Loan và anh Khánh Hoàng diễn vở Đối mặt hay quá nên chuyển qua thi kịch. Dù không theo nghiệp cải lương, nhưng tình của tôi dành cho bộ môn nghệ thuật này luôn âm ỉ trong lòng. Tôi biết còn nhiều người còn mê cải lương lắm. Các cô chú nghệ sĩ hiện không có sân khấu để diễn. Một rạp Thủ Đô (Q.5) là không đủ. Nếu không giữ cải lương, đến đời con, rồi con của con mình lấy gì mà coi. Nếu có sân khấu của mình, tôi sẽ kéo hai ba thế hệ làm một vở. Vở cũ mới cứ thế mà dựng mà hát cho khán giả xem, ước mong của tôi đấy.

* Từ một diễn viên chính kịch lại rất nên danh ở lĩnh vực hài kịch, có bao giờ chị nghĩ sự nên danh của mình mang tính hên xui không?

- Mọi thứ đều do duyên thì đúng hơn. Ngày tôi ra trường chưa có các sàn diễn hài. Hồi đó sàn diễn 5B là sàn diễn đỉnh cao mà rất nhiều diễn viên mơ ước được đứng chung với các nghệ sĩ đàn anh như anh Thành Lộc, chị Hồng Vân. Tôi cũng chỉ dám mơ mình được vai quần chúng chạy qua chạy lại ở đó mà vẫn thấy khó. Trước đó, khi còn là sinh viên, anh Phước Sang ngoắc ra ngoài đi diễn ở sàn diễn 135 Hai Bà Trưng. Biết hài là gì đâu, nhưng khi diễn người ta cứ cười. Thấy vậy, anh Minh nhí, Phước Sang biểu chuyển qua hài luôn đi. Tôi thấy mình cũng có khiếu chọc cười, thế là làm luôn tới giờ. Ơn trời, khiếu của mình được mọi người đón nhận.

* Xin cám ơn chị.

Nguyễn Thiện
(thực hành)


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét