Thứ Tư, 18 tháng 12, 2013

Suy mới thêm nghĩ từ một bức ảnh.

Anh đi với một người chú của mình. Mấy chú vô tình đi ra thì chạy đến. N. ”. Đầy vẻ rụt rè. Cho nên khi bước ra khỏi sân bóng.

Bài viết kể phóng viên tình cờ bắt gặp Quốc Anh lấp ló trước cổng VFF (Liên đoàn Bóng đá VN). Chúng ta luôn nghe họ nói về lãnh đạo của mình là “các bác. Quốc Anh (trái) rụt rè đi cùng chú của mình để xin lỗi lãnh đạo VFF - Ảnh: N.

Đó là chuyện giáo dục cho cầu thủ nói riêng và VĐV thể thao nói chung xưa nay có vấn đề.

Dòm gặp một “người quen” để nhờ dẫn vào hoặc “lỡ đâu thấy mấy bác. Cách hành xử của Quốc Anh chẳng phải là hành động của một chàng trai đã trưởng thành. Tổng thư ký Trần Quốc Tuấn hay một lãnh đạo nào đó của VFF.

Sợ hãi. Khỏi sàn thi đấu. Các chú” chứ chẳng ai dám “ông và tôi” một cách tự tin như ở các lĩnh vực khác.

Khi xem truyền hình phỏng vấn các VĐV. Tôi chợt nghĩ đến những câu chuyện mà báo chí lâu nay vẫn thường đề cập. Mà cần cả nâng cao trình độ. Tấm ảnh chụp Quốc Anh với người chú và trông gương mặt cầu thủ này thật thảm. Quốc Anh cứ đứng chờ ở cổng. Việc học hành của họ cần phải được chú trọng hơn.

Người ta chỉ chăm cho phần xác của VĐV sao cho lớn. Từ đó. Tôi nghĩ thể thao hội nhập với quốc tế không chỉ nhăm nhăm vào mỗi việc tìm thành tích.

Cả hai từ miền Nam ra Hà Nội với mục đích gặp gỡ lãnh đạo VFF để xin lỗi về việc trốn đội tuyển. Anh tâm sự với phóng viên viết bài rằng mình không đủ dũng cảm để điện thoại giao thông với chủ tịch Nguyễn Trọng Hỷ. Chơi cho hay chứ không tính đến việc giáo dục để hoàn thiện nhân cách cho họ. VĐV của thể thao VN thường rất rụt rè.

Bản lĩnh cho cả VĐV. Đọc câu chuyện này. Hẳn mọi người sẽ nghĩ rằng cầu thủ Quốc Anh không phải là một chàng trai trên 20 tuổi mà chỉ như một cậu bé.

Lúc đến thất thường. Muốn thế.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét